Nắng, nóng bồng bềnh với những tiếng nấc nghẹn ngào trong giây phút chia tay “đong đầy” nước mắt. Phải chăng đó là tình bạn...
Hoa phượng lại rực rỡ khoe tươi, tiếng ve râm ran gọi hè cũng là lúc các bạn học sinh chia tay mái trường, thầy cô, bè bạn. Với các bạn học sinh lớp 12, đây là thời điểm chứa chan bao kỉ niệm buồn, vui tuổi học trò.
Thời học sinh là những năm tháng đẹp nhất của mỗi đời người. Ai cũng từng nôn nao, mong đợi ngày khai trường hay luyến lưu, bịn rịn lúc chia tay. Nhưng, để lại trong mỗi con người dư âm xao xuyến, kỷ niệm khó quên nhất phải nhắc đến buổi lễ ra trường của học sinh khối 12.
...Dường như đứa nào cũng cố hết mình trong lần cuối cùng được đứng trên sân trường này. Con cảm ơn thầy đã luôn sát cánh cùng tụi con…Lần nào lớp có chuyện buồn cô cũng là người khóc trước tụi con…Cho chúng con gửi lời xin lỗi đến cô, cô ơi hãy tha lỗi cho tụi con…Những lời nói tận đáy lòng của tụi nhỏ làm ai ai cũng không nén được xúc động. Hình như mắt học trò cay cay, mắt thầy cũng đỏ, mắt cô đẫm lệ…
Nỗi buồn man mác vương trên mắt, trên môi, quyện trong giọng nói, nụ cười. Những dòng lưu bút ghi vội vài câu chúc ngô nghê, đôi ba nét vẽ mộc mạc… mãi giữ cho các bạn tuổi học trò.
những giọt nước mắt, những cái siết tay, những ánh nến lung linh còn in đậm trong tâm hồn. Thời gian vẫn cứ trôi, cứ trôi… Mỗi năm, một thế hệ học trò rời xa mái trường trung học thân yêu, nhưng chắc chắn mỗi người vẫn ấp ủ trong tim mình những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng dấu yêu .
Sống suốt đời, bên cạnh tình yêu, chúng ta còn có những người bạn. Tình bạn làm con người ta hiểu nhau hơn và từ đó hoàn thiện mình hơn.
...Hãy giữ mãi những kỷ niệm đẹp về chúng ta nhé
...
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…Cây phượng góc trường lại hồng rực, lại một mùa chia tay tuổi học trò đã đến...
P/S : viết bài trong nước mắt
...xin đừng khóc